Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Câu chuyện đầu xuân

Go down 
Tác giảThông điệp
duc quynh
Thành viên
Thành viên
duc quynh


Tổng số bài gửi : 26
Points : 78
Rep power : 0
Join date : 27/02/2012

Câu chuyện đầu xuân Empty
Bài gửiTiêu đề: Câu chuyện đầu xuân   Câu chuyện đầu xuân I_icon_minitimeTue Jan 01, 2013 9:11 pm




Khoác lên chiếc áo lạnh tôi bươ'c ra khỏi nhà. Mang tiếng là mùa xuân nhưng trời vẫn còn lạnh thấu xương. tuyết vẫn rơi thật nhiều, tất cả đều phủ kín bằng một mầu trắng xóa. Những hạt tuyết rơi thật nhẹ nhàng lơ lẵng trong không gian như đang tìm một mái tóc của người con gái đẹp và hôn lên tóc nàng. Tôi mĩm cười mình lại thơ thẫn, nhưng tôi cần những phút vô tư như vậy, tuy ngắn ngủi dơn sơ nhưng nó tạo cho tôi một niềm vui. Bao năm sống xa quê mẹ tôi đã đánh mất rất nhiều, tất cả với tôi bây giờ chỉ còn là dĩ vãng. Một quảng đời, một kỹ niệm mà thời gian không thể xóa mờ được . Có nhiều lúc dĩ vãng hiện lên khiến tâm tư tôi bị đau nhói, tô cố tìm quên dĩ vãng trong công ăn việc làm hàng ngày nhưng tôi thất bại, khiến tôi trở nên chán nãn. Cuối cùng rồi tôi cũng trở về với thực tế, dù sao giữa sự tiếc nuối u hoài cũng còn dược niềm an ủi.Tôi lang thang lội bộ đến nhà Trang. trời thật lạnh nhưng cũng may nhà Trang cách nhà tôi không xa mấy.
Trâm em của Trang ra mở cửa đón tôi với đôi mắt đen tròn, nhí nhãnh với một nụ cười tự nhiên
- Linh tính em biết thế nào hôm nay anh cũng mò tới
tôi mĩm cười
- Anh đi lạc mà cô bé
Trâm xếch má nhìn tôi
-Thôi đi anh sạo hết chỗ chê !
-có Trang ở nhà hoh?
Trâm chỉ tay vào trong nhà
-chị Trang đang chờ anh đó mời anh vào , anh đến để nói chuyện mí ai chứ đâu thèm nói mí em đâu
Tôi mỉm cười bước vào trong. Lúc tôi quen Trang Trâm còn bé mà bây giờ đả lớn hẳn lên, dáng vóc bắt đầu dịu dàng, đôi mắt đã tràn trề mơ mợng. Thời gian qua mau thật mình sắp già đến nơi. Thật ra tôi vẩn còn trẻ 31 tuổi đời nhưng những lo nghỉ muộn phiền đã không cho phép tôi vô tư và sôi nỗi như hồi mới lớn.Tôi quen Trang đã lâu nhưng chưa hề bao giờ tỏ tình, liên hệ giữa tôi và Trang nửa như tình nữa như bạn. Tôi biết Trang không yêu tôi nên tôi dè dặt không bao giờ đi quá lố. Đời tôi đã quá nhiều lo nghĩ, tôi không muốn san sẽ nỗi khổ đó cho ai, biết mình có đem lại hạnh phúc cho Trang hay chỉ mang thêm những muộn phiền và hối tiếc. Tôi không trách mình quá dè dặt vì biết rằng tình yêu như một hạt sương long lanh trên đóa hoa tươi mát, nhưng sương sẽ tan và hoa sẽ tàn, tình yêu lúc đó không còn ý nghĩa nữa khi đời sống lứa đôi đem đến những bổn phận và trách nhiệm.
Trang đã đứng bên cạnh tôi tự lúc nào mà tôi không biết
_ Anh đang nghỉ gì mà thừ người ra thế?
_Anh có nghỉ gì đâu !
-Thế còn Trang đang đoán anh nghỉ gì?
Trang mĩm cười thật xinh, nàng vén mái tóc sang một bên lặng lẻ nhìn tôi làm tôi thật bối rối
-Hôm nay Trang không đi làm sao? không đi đâu hết à?
Trang lắc đầu ánh mắt thoáng buồn
_ Em cũng chẳng biết đi đâu. Ở đây riết rồi cũng chán anh nhỉ với lại tuyết nhiều trời này ai mà muốn đi đâu
_ Thôi anh chờ em pha cà phê cho anh uống ok
Nói xong Trang đi xuống bếp, Trâm cũng vừa ở bếp đi ra
- Wow tình nhỉ vậy mah anh còn chờ gì em biết rùi anh chờ cho chị em đi lên xe ôm rồi anh mí chạy bộ theo mà khóc hihihihih
Trang từ trong bếp bước ra
_ Mời anh dùng cà phê
Tôi nhìn Trang với ánh mắt biết ơn. Tôi lấy can đãm khẽ bảo Trang
- Trang ạ ! anh biết Trang da`nh cho anh rất nhiều cảm mến, anh rất cảm động nhưng mong Trang hiểu anh là đời sống của anh quá bấp bênh, anh không biết có thể đem lại hạnh phúc cho Trang không?
Trang nhìn tôi thật lâu với đôi mắt đầy trách móc
-ở bên này ai dám nói mính vững vàng đâu anh. Nếu anh nghĩ vậy thì em sẽ chờ một ngày nào đó anh đổi ý
- Trang à anh không muốn làm lở cuộc đời của em
Trang buồn mĩm cười
- Anh không nên nghỉ quá nhiều tới ngày mai , mình cố giữ lấy tình cảm của mình còn ngày mai sẻ ra sao mình nào biết dược
-ừ nhỉ sao mình cứ nghỉ luẫn quẫn hoài, tới đâu thì đến hơi sức đâu mà lo nghỉ
Chuyện trò với Trang thật lâu xong tôi đứng lên nhìn Trang khẽ nói
_ Anh về nha Trang
Trang nhìn tôi với đôi mắt như muốn khóc
_ ừ thôi anh về
Tôi bước ra về. Tuyết rơi xuống thật nhiều hơn. Những hạt tuyết bám đầy trên áo tôi. Tôi lặng lẽ bước đi đếm từng dấu chân trên tuyết cố quên đi tất cả lo nghỉ -Chung quanh tôi mùa xuân nhưng trong lòng vẫn còn lạnh căm....

Xuân đến đây rồi cô bé ơi
Hoàng hôn mưa nhẹ chốn xa xôi
Chiều xuân ươm mộng hồn Thu Thảo
Cây lá thì thào rộn rả thôi
Mai anh đi rồi bé có buồn không
Mai anh đi nhớ bé vô cùng
Nhớ mắt buổi chiều nghiêng bóng xế
Xác lá nào rơi xuống ngậm ngùi
Bài thơ như dấu tích của một kỷ niệm đẹp nó mang đầy những tình cảm nhẹ nhàng nhửng suy nghỉ ước mơ còn vụng dại của thời mới lớn của tuổi mới biết buồn. Trang mến! chưa chắc yêu là hạnh phúc lỡ xa nhau mình lại ôm duyên hận cả đời phải không Trang.......

Nguyen Duc Quynh`
Về Đầu Trang Go down
 
Câu chuyện đầu xuân
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Cảnh xuân - Bài thơ xuân có tám cách đọc
» XUÂN VÀ TUỔI TRÈ
» OFFLINE Mừng Xuân Tân Mão 2011 !!!
» Mỗi ngày một câu chuyện
» TRUYỆN CƯỜI

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: Góc Giải Trí :: Truyện-
Chuyển đến