Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Lỡ yêu người có vợ

Go down 
Tác giảThông điệp
duc quynh
Thành viên
Thành viên
duc quynh


Tổng số bài gửi : 26
Points : 78
Rep power : 0
Join date : 27/02/2012

Lỡ yêu người có vợ Empty
Bài gửiTiêu đề: Lỡ yêu người có vợ   Lỡ yêu người có vợ I_icon_minitimeSat Nov 02, 2013 4:41 pm




Những e-mail, những cuộc điện thoại của anh và tôi đều chỉ đề cập đến công việc nhưng không hiểu sao, lòng tôi lại dâng lên một cảm xúc khó tả, một cảm giác rất lạ.

Dần dà, anh cởi mở hơn, kể cho tôi nghe về thời thơ ấu của anh, tâm sự với tôi những khó khăn trong công việc, trong cuộc sống. Tôi, hình như đã trở thành một người bạn để anh tâm tình, hơn là một đối tác trong công việc. Tuy vậy, anh vẫn rất chừng mực trong lời ăn tiếng nói.

Từ sự đồng điệu

- Qua những câu chuyện, tôi quý anh vì sự nỗ lực, vì tính tự lập, biết vươn lên từ gia cảnh khó khăn. Tôi quý anh vì những suy nghĩ chín chắn, về cách anh nhìn nhận cuộc đời… Tôi phát hiện ra anh và tôi có những điểm chung về sở thích trong âm nhạc, trong văn chương… và quan trọng hơn hết, tâm hồn chúng tôi có sự đồng điệu.

Lần hẹn riêng đầu tiên của anh và tôi ở một quán nước nhỏ. Anh tâm sự: “Anh có một gia đình nhỏ cùng cậu con trai, nhưng hiện giờ, cứ xem như anh sống một mình cũng được”. Giọng anh chùng xuống. Tôi vẫn điềm nhiên nghe anh kể về sự bất ổn trong cuộc hôn nhân, lý do vì sao tay anh không đeo nhẫn… Và chuyện đứa con chính là sợi dây ràng buộc lớn nhất, anh không thể sống thiếu con. Tôi hiểu điều đó khi nghe anh kể về con trai anh bằng một sự yêu thương, tự hào lộ rõ trong ánh mắt, trong giọng nói… Tình cảm trong tôi đang từ từ lớn dần nhưng tôi không thể “yêu một người đã có vợ”.
Tôi đấu tranh với tình cảm của mình. Nhưng tôi dè dặt, lảng tránh bao nhiêu thì những câu chuyện của anh kể lại khiến tôi thương anh bấy nhiêu. Khi chính tai nghe những cuộc đối thoại gay gắt giữa anh và vợ thì tôi cảm nhận được anh thật sự là người đàn ông cô đơn ngay trong chính gia đình mình. Anh thiếu bàn tay chăm sóc của phụ nữ, thiếu lời yêu thương, thiếu những dạ, thưa dịu dàng…

Xuôi theo cảm xúc

- Tôi đến với anh bằng một tình cảm trong sáng. Và quả thật, tôi đã là một nơi chốn bình yên để khi mệt mỏi anh có thể tìm đến dựa đầu, tìm sự vỗ về, sẻ chia. Có điều, khi đến với anh, tôi chưa bao giờ mang cảm giác tội lỗi mình là người thứ ba, kẻ mà mọi người cho là đang xen vào phá hoại cuộc sống người khác. Anh thì vẫn luôn chu toàn với gia đình trong tất cả mọi phương diện. Còn tôi, tôi biết chắc, mình và anh ấy không có tương lai, sẽ không có một kết thúc tốt đẹp. Và trong thâm tâm, tôi luôn tự nhủ: “Khi nào gia đình anh ổn, mình sẽ tự động rời xa anh”. Khi nghe anh bảo: “Yêu anh em sẽ phải nhận nhiều thiệt thòi”, tôi nghĩ mình sẽ chấp nhận được. Tôi chỉ cần anh yêu tôi là đủ.

Bẽ bàng….

- Nhưng qua ngày qua tháng, càng đối diện với thực tế, tôi mới biết những điều đáng có của một người con gái đang được yêu thương tôi đều không có. Khi tôi đau ốm, không có anh bên cạnh. Khi tôi nhớ anh đâu thể tùy tiện nhắn tin, gọi điện. Những ngày cuối tuần, hay ngày lễ, anh đâu thể ở bên tôi… Và xa hơn nữa, khi tôi nhìn những cặp vợ chồng vui vầy bên những đứa trẻ, tự dưng tôi chạnh lòng. Lúc nào cũng luẩn quẩn với câu hỏi: “Mình cũng cần có một gia đình. Con mình cũng phải được thừa nhận. Nó phải có cha, và được chung sống với ba mẹ như những đứa trẻ bình thường khác”. Mà anh lại không thể từ bỏ gia đình mình.

Rất nhiều lần, tôi đã lảng tránh anh nhưng rồi chỉ cần một tin nhắn, một cuộc điện thoại là tôi lại chạy ào đến vì biết anh không có ai chia sẻ, không có ai chăm sóc… Con gái vốn yếu mềm và nhẹ dạ, sao lại có thể làm ngơ. Rồi tôi lặng lẽ bên anh, mà trong lòng có biết bao giằng xé.

Một ngày kia, khi anh đi công tác, vợ anh đã gọi tôi, chửi rủa, đe dọa… Tôi sợ gia đình anh thêm xào xáo nên đã quyết liệt phủ nhận mối quan hệ ấy. Anh, tất nhiên cũng ra sức thanh minh. Còn tôi thì quá mệt mỏi và im lặng. Hết thời hạn công tác, chúng tôi gặp nhau trước khi anh trở về nhà. Anh bảo:“Vợ anh đòi ly dị”. Tôi nhẹ nhàng: “Thì chẳng phải anh nói cuộc sống của anh là địa ngục. Anh mong có ngày giải thoát sao. Anh có can đảm nói với cô ấy rằng anh không yêu cô ấy nữa?”. Anh im lặng. Còn tôi thì đã biết câu trả lời. Anh nắm tay tôi và bảo: “Anh biết ơn em vì em là người đã chia sẻ với anh nhiều nhất. Anh rất cần em nhưng không thể cưới em”.

Vài giờ sau, tôi thấy số anh gọi, tôi lật đật bắt máy thì nghe đầu dây bên kia lớn giọng: “Cô là ai? Tôi đâu quen biết cô. Sao cô lại nhắn tin bậy bạ phá hoại hạnh phúc gia đình tôi”. Là giọng anh. Tôi chết điếng.

Tôi chợt nhớ lời những người đã từng vấp ngã, đã từng yêu người có vợ “Họ tham lam lắm em à. Họ sẽ chẳng bao giờ bỏ vợ đâu!”. Đúng thật, anh quá ích kỷ, luôn nghĩ cho bản thân mình. Anh không muốn mất gia đình nhưng lại muốn có cả tôi. Tôi bắt đầu tự đặt ra những câu hỏi cho tương lai. Và tự trả lời rằng: “Sẽ không thể sống hạnh phúc với một tình cảm chắp vá, cắt xén và bị dư luận lên án nhiều như thế”. Tôi quyết định phải nghiêm khắc với chính mình, không buông xuôi theo cảm xúc nữa và vượt qua quá khứ để hướng về cuộc sống phía trước.

DQ
Về Đầu Trang Go down
 
Lỡ yêu người có vợ
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Cần mọi người giúp đỡ ^^! (NGƯỜI CÔNG GIÁO DU LỊCH RA PHÚ QUỐC)
» SỰ CHỌN LỰA CỦA NGƯỜI PHỤ NỮ
» Người Linh Mục cô đơn
» Tô-ma, con người đa nghi
» Hai người bị xe cán chết

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: Góc Giải Trí :: Truyện-
Chuyển đến