Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 CHUYỆN PHIẾM GÃ SIÊU

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 21
Points : 48
Rep power : 0
Join date : 14/07/2010

CHUYỆN PHIẾM GÃ SIÊU Empty
Bài gửiTiêu đề: CHUYỆN PHIẾM GÃ SIÊU   CHUYỆN PHIẾM GÃ SIÊU I_icon_minitimeFri Sep 23, 2011 3:32 pm

BÀ XÃ



Trong bức thư mới nhất đề ngày 15 tháng 11 năm 1999, cụ chủ nhiệm báo Mục vụ đã than thở cả tiếng “mí” gã như sau :

“Ở Thụy sĩ cũng như ở các nước Âu Mỹ nói chung, các đấng ông chồng mày râu thường về Việt Nam chim chuột…lang chạ hay kiếm đại bà vợ bé nào đó để dành, lâu lâu vừa trở lại thăm quê hương, vừa đi nghỉ hè, lại vừa có sẵn của xài mà vợ con không mấy khi hay biết. Vì nếu biết, thì gia đình sẽ đi đến chỗ xào xáo và tan vỡ từng mảnh. Chỉ tội nghiệp cho những đứa con vì không còn thấy được cảnh đầm ấm nữa. Các bà thì một số đi làm có tiền, ra ngoài xã hội cũng đua đòi, đi đến chỗ bình quyền, rồi lộng quyền. Kết cục cũng lại là đổ vỡ. Vợ chồng mỗi người một nhà. Những đứa con có hai nhà mà vẫn không có được một mái ấm trong đời…

“Riêng về giới trẻ, thì tình yêu ngày càng xuống dốc một cách thậm tệ. Họ thường hay “thử ngòi” trước khi đi tới kết hôn, coi nhẹ việc trinh trong của người thanh niên nam nữ…

Chẳng hiểu lời than thở trên đây có bi quan lắm không, nhưng chắc hẳn cũng không đến nỗi phóng đại tô màu, đã đen lại bôi thêm cho đen hơn.

Thực vậy, ai cũng biết rằng gia đình hiện nay trên thế giới đang lâm vào một cuộc khủng hoảng trầm trọng. Dĩ nhiên, các gia đình Việt Nam ở trong nước và nhất là ngoài nước, cũng không thoát khỏi bị cuốn theo chiều gió, bị hút vào giòng chảy, mà nảy ra những chuyện lỉnh kỉnh thế này hay thế nọ.

Riêng gã, với cái nhìn méo mó nghề nghiệp, thì đây quả là một mảng đề tài thật phong phú để khai thác. Vì thế, mỗi khi bị chiếu bí, gã bèn tìm về vùng đất này để mà…tán hươu tán vượn cho đầy trang giấy. Hôm nay gã xin phác họa đôi ba nét về dung nhan…hết xảy của các bà vợ.

Tiếng Việt Nam của chúng ta thật là tuyệt vời để diễn đạt những “gam”, những mức độ tình cảm đậm nhạt khác nhau.

Khi mới bắt đầu thương, anh chàng luôn mồm gọi chị chàng với cặp môi dẻo quẹo:

- Em yêu dấu… Người yêu bé... Con mèo nhỏ…

Khi bước vào cuộc sống lứa đôi và tình yêu còn nồng như rượu nếp mới và còn thơm như mật ong rừng, thì anh chồng luôn trìu mến gọi chị vợ với giọng nói ngọt như đường cát, mát như đường phèn :

- Em…Mình…Cưng…Mẹ thằng cu…Đằng ấy…

Rồi hùng hổ giới thiệu vị “nội tướng” của mình với bà con lối xóm bằng những danh từ thật bùi tai, còn hơn cả đậu phộng rang, chẳng hạn như :

- Nhà tôi…Bà xã…

Nếu là dân ghiền cải lương, thì anh chồng không ngần ngại ca sáu câu vọng cổ có mùi bắt đầu bằng những chữ :

- Hiền thê ơi…Ái khanh lòng ta hỡi.

Nhưng khi tình yêu đã bị xuống cấp, nhất là trong những lúc nóng nảy, thượng cẳng chân hạ cẳng tay mí nhau, thì anh chồng không ngần ngại tuôn ra những lời “hàng tôm hàng cá” để mà phang chị vợ một trận tơi bời hoa lá cành :

- Cái con mẹ mày…Cái con mụ kia…Cái bà chằng lửa…

Từ những kinh nghiệm đời thường ấy mà có kẻ đã hung hăng phát biểu :

- Trong đời anh đờn ông có hai ngày vui. Ngày vui thứ nhất đó là ngày lấy vợ. Còn ngày vui thứ hai đó là ngày vợ…chết.

Chuyện kể rằng :

Có một anh đờn ông chẳng may qua đời, mon men đến cửa thiên đàng. Ông thánh Phêrô thấy vậy bèn chặn lại và lên tiếng hỏi :

- Ngươi đã làm được những gì để xứng đáng bước vào chốn hạnh phúc muôn đời.

Anh đờn ông gãi đầu gãi tai. Xem ra trong cuộc nơi sống trần gian anh ta đã chẳng làm được việc gì cho ra ngô ra khoai, cho nên trò nên trống, cho nên cơm nên cháo. Sau một hồi suy nghĩ và xét mình, cuối cùng anh ta mới rụt rè thưa lên :

- Bẩm thánh cả, con có vợ ạ.

Ông thánh Phêrô bèn đưa bàn tay vuốt chòm râu bạc, rồi gật đầu ra dáng thông cảm :

- Thôi được. Ta rất hiểu ngươi. Nào, ngươi hãy lẹ lẹ bước vào thiên đàng ngay đi.

Qua câu trả lời trên, có lẽ ông thánh Phêrô đã nhìn thấy rất rõ những khó khăn, những gánh nặng và những bế tắc của những anh đờn ông có vợ. Biết đâu chừng đó cũng chính là những khó khăn, những gánh nặng, những bế tắc của bản thân ông thánh khi nhìn về dĩ vãng xa xưa của mình.

Còn gã, gã cũng xin ăn theo mà chia sẻ và mổ xẻ cái nỗi buồn của những anh đờn ông có vợ.

Người Việt Nam hiện nay thường được nghe đến độ mòn cả lỗ tai và thuộc lòng câu nói sau đây :

- Không có gì quí hơn độc lập và tự do.

Khi còn là “giai tơ”, anh đờn ông lúc nào cũng có được cái kho tàng quí giá ấy là sự tự do. Anh ta muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, muốn nhậu lúc nào thì nhậu. Thế nhưng khi đã đèo bồng cái “rờ mọc”, thì liền mất toi cái kho tàng ấy, vì phải đổi thời và thoát xác.

Có những anh chàng thưở trước thuộc hạng “phá gia chi tử”, đã quậy thì phải quậy tới bờ tới bến, đã nhậu thì phải nhậu cho xỉn vì không xỉn không về, đã chơi thì phải chơi xả láng để sáng còn về sớm, thế mà khi lập gia đình thì bỗng trở nên nghiêm túc, chí thú làm ăn, có lẽ vì nghĩ tới trách nhiệm của mình ở phía trước.

Bởi đó, khi đứng trước những “con ngựa chứng” của hàng “giai tơ”, nhiều cụ đã khuyên :

- Cứ lấy vợ cho nó là xong tuốt luốt…Chỉ có con vợ mới trị được nó mà thôi.

Và thế là nỗi buồn cứ len lén đi vào tâm can tì phế, ám vào lục phủ ngũ tạng của anh đờn ông, hay như một bài hát đã diễn tả :

- Buồn vào hồn không tên…

Để rồi anh đờn ông cứ thở dài thườn thượt mà rằng :

- Ôi, thời oanh liệt nay còn đâu.

Chính vì vậy, các cụ ta ngày xưa cũng đã phát biểu :

- Một là vợ, hai là…nợ.

Hay :

- Trai có vợ như dợ buộc chân.

Còn người Pháp, vốn mang giòng máu “ga lăng” thì đã diễn tả một cách hoa hòe hoa sói hơn :

- Nếu em là trại giam, thì anh sẽ là thằng tù.

Thế mà cũng có lúc đã phải chua chát :

- Đờn bà vừa là niềm vui lại vừa là tai họa cho đờn ông.

- Đờn bà vừa là nữ thần lại vừa là sói cái của đờn ông.

Có những người nhờ vợ mà nổi đình nổi đám, nên cơ đồ nên sự nghiệp :

- Giàu vì bạn sang vì vợ.

Nhưng cũng có những người vì vợ mà tiêu tán đường, mất cả chì lẫn chài, mất cả vốn lẫn lãi. Vì thế người xưa đã cho rằng :

- Thứ nhất vợ dại trong nhà,

Thứ hai nhà dột, thứ ba rựa cùn.

Sống trên đời, anh đờn ông con giai nào cũng cảm thấy có ba cái bực. Thế nhưng, cái bực vào hạng nhất đó chính là vợ dại, bởi vì nhà dột thì hắn có thể lợp lại, rựa cùn thì hắn có thể mài lại, hay bỏ một nơi, quẳng một xó…chứ còn vợ dại thì vẫn cứ phải chấp nhận, vẫn cứ phải sống chung hòa bình, vẫn cứ phải đeo đẳng bên mình có khi còn dài hơn cả một đời, bởi vì đờn ông thường “ngỏm củ tỉ” trước đờn bà, và tuổi thọ của anh chồng thường vắn hơn chị vợ.

Vậy đâu là những cái nơi chị vợ thường làm cho anh chồng phải bực, phải tức như bị bò đá mà vẫn cứ phải cắn răng chịu vậy ?

Nếu bới lông tìm vết, sợi tóc chẻ làm mười, thì hẳn sẽ tìm thấy nhiều tính mê nết xấu nơi đờn bà con gái. Và nếu viết hết về những thói hư ấy thì chắc chắn gã sẽ bị lây cái thói “rậm nhời” tức là thói nói nhiều của “phe mình”. Vì vậy, phe ta chỉ xin đề cập qua quít một vài chuyện lỉnh kỉnh của phe mình mà thôi.

Trước hết đó là chuyện nói năng.

Tìm được một chị vợ vừa niềm nở tươi tắn lại vừa kín miệng trong lời nói qủa là một sự khó, bởi vì nói dài, nói dẻo, nói dai, nói day, nói dứt, nói gian, nói dối…vốn là nghề của các nường.

Có những chị vợ thường xuyên càu nhàu với anh chồng. Chúng ta thử tưởng tượng xem một anh chồng làm công chức. Ở sở thì bị bề trên trù dập, bề ngang ganh tị và bề dưới bướng bỉnh.

Về tới nhà những ước mong được nhìn thấy khuôn mặt dễ thương với những lời nói êm dịu của chị vợ, rồi được nghe thấy những tiếng cười trong trẻo đầy vô tư của con cái, để quên đi những mệt mỏi, những buồn tủi và tìm lấy niềm phấn khởi để tiếp tục cuộc dành dựt chén cơm manh áo.

Thế mà cái mong ước thật nhỏ nhoi, thật tầm thường này cũng chẳng có được. Bởi vì hễ thò mặt vào nhà là y như rằng chị vợ bèn càu nhàu :

- Sao anh thua người ta thế này, sao anh thua người ta thế nọ…người ta kiếm tiền như nước, đem về cho vợ cho con…Còn anh thì lại vô tài bất tướng…Thật khốn nạn cho cái thân tôi…Không hiểu kiếp trước tôi vụng dại thế nào, mà kiếp này lỡ vớ phải một chàng cù lần cù lèo như anh…

Ngay cả những lúc thân mật nhất, chị vợ cũng vẫn sẵn sàng rót vào tai anh chồng những lời nói chua như chanh và cay như ớt hiểm. Ngồi vào bàn ăn mà mặt mày cứ sụ xuống như bánh bao chiều hay lầm lầm lì lì làm thành một đống. Trong tình huống như vậy, làm sao anh chồng có thể chịu đựng cho thấu.

Nhất là mỗi khi có chuyện bất đồng hay có điều chi xích mích, mà sự sai lỗi lại nằm trên phần đất của anh chồng, thì chị vợ liền xả ga, nói cho bằng thích : nói xiên nói xẹo, nói xỉa nói xóc…Lải nhải ngày cũng như đêm, bất cứ lúc nào chị vợ cũng như làu bàu trong miệng một điều gì ấm ức và bực bội.

Tới nước này, thì anh chồng chỉ có hai cách giải quyết : một là yên lặng bỏ nhà ra đi dăm bảy tiếng đồng hồ hay đôi ba ngày, hai là tức nước vỡ bờ, liền nổi máu yêng hùng thượng cẳng chân hạ cẳng tay, cho “cái con mẹ mày một trận” để mà câm miệng lại. Cả hai cách thức giải quyết trên đều bất lợi cho cá nhân và gia đình.

Cũng xin nói thêm tí chút về độc chiêu đấu tranh của đờn bà con gái, nhất là của các chị vợ.

Mỗi khi có một yêu cầu nào đó mà xem ra anh chồng còn chần chừ, lừ khừ không muốn dứt điểm và xem ra như muốn ngâm kíu thêm, rồi ngâm tôm luôn…thì chị vợ thường hay tranh đấu bằng hai phương thế sau đây :

Phương thế tranh đấu thứ nhất là vật mình vật mẩy rồi nhỏ ra dăm ba giọt nước mắt. Về cái khoản muớc mắt thì xem ra phe mình không bao giờ thiếu. Nếu gã là tay “thợ thơ” thì chắc chắn sẽ phệu ra được một bài ca tụng đôi mắt em là như một hồ chứa đầy nước, có thể tuôn chảy bất kỳ lúc nào.

Gã đã từng chứng kiến cảnh hai bà đang ngồi tỉ tê với nhau và trong câu chuyện, một bà nhắc tới chị bạn vừa mới qua đời, thế là cả hai bà cùng mếu máo, bưng mặt khóc rưng rức.

Ở một đám tang, mấy bà con dâu ngồi canh xác mẹ chồng, đang chuyện trò vui như tết, bỗng ngoài sân có tiếng chó sủa và mấy người khách bước vào, thế là anh lê hấp, lập tức mấy bà con dâu liền tru trếu, nghẹn ngào nấc lên từng cơn mà thương tiếc cho công đức của mẹ chồng.

Nếu chẳng may hồ vị bể đập, nước đổ xuống gây nên cơn lũ, cuốn phăng đi mọi sự. Cũng vậy, một khi nước mắt chị vợ đã vãi ra, thì cũng sẽ làm tan béng mất cái dũng khí đờn ông, khiến cho anh chồng hóa nên mềm nhũn như con chi chi. Bảo cái gì cũng ừ. Nói cái gì cũng gật. Bởi vì chỉ còn là :

- Chìu thôi…chìu thôi.

Suy gẫm về những giọt nước mắt của đờn bà con gái, người La mã thời xưa đã phải ngán ngẩm mà thốt lên rằng :

- Nước mắt của đờn bà thường ẩn chứa những âm mưu toan tính.

Còn dân Ăng lê thì bảo :

- Trên đời này không có gì mau khô cho bằng nước mắt đờn bà.

- Mưa ban sáng và nước mắt đờn bà thì chẳng mấy chốc mà ráo.

Phương thế thứ hai đó là áp dụng chiến thật bất bạo động, bất hợp của ngài Gandhi. Không phải chỉ tam không, mà còn tới thất bát cửu không ấy chứ.

Này nhé, không nói không rằng, không cười không hỏi, không làm không lụng…thậm chí cả đến lúc leo lên giường cũng không thèm quay mặt ra, mà chỉ “tôi nhìn tôi trên vách”. Đến cái nước này thì thử hỏi bố anh chồng nào chịu nổi.

Có một chị vợ kia đã hiên ngang và anh dũng tuyên bố với anh chồng của mình như sau :

- Liệu anh có thể chịu đựng nổi sự lạnh lùng của tôi không đấy hử ?

Và thế là anh chồng bèn phải xuống ngựa làm một màn năn nỉ ỉ ôi, suýt gẫy cả lưỡi, để rồi yêu sách nào cũng giải quyết, đòi hỏi nào cũng thỏa mãn. Và anh chồng ấy đã vuốt chòm râu lún phún và nhủ thầm :

- Mình nhịn vợ mình chứ có nhịn vợ thiên hạ đâu mà sợ.

Tiếp đến là chuyện tiền nong và chi tiêu. Chúng ta thường bảo :

- Có thực mới vực được đạo.

Tiền bạc tuy là của phù vân giả trá, nhưng lại rất cần thiết để bảo đảm cho một cuộc sống được ấm no và hạnh phúc.

Hơn thế nữa, người xưa cũng thường bảo :

- Lấy vàng nhử đờn bà, lấy đờn bà nhử đờn ông và lấy đờn ông để làm ra vàng.

Phần đông đờn bà con gái đều thích vàng, thích hột soàn…nói chung là thích tiền :

- Có ăn thiếp ở cùng chàng,

Không ăn thiếp tếch, cơ hàn thiếp lui.

- Ví dầu tình có dở dang,

Thì cho thiếp gọi đò ngang thiếp về.

Theo gã nghĩ :

- Tiền bạc là do công lao vất vả, mồ hôi nước mắt của mọi người, nên nó phải được tiêu dùng chung, nhằm bảo đảm những tiện nghi tối thiểu, chứ không được phép tiêu xài hoang phí cho riêng mình.

Trong hầu hết các gia đình, thì chị vợ thường được trao cho chân thủ quĩ để quản lý tiền bạc chi tiêu. Đang lúc anh chồng lo quần quật làm lụng đem tiền về cho gia đình, thì chị vợ sẽ lo quán xuyến, nên phải biết chi tiêu cho hợp tình và hợp lý. Với chức vụ thủ quĩ và quản lý, các chị vợ thường mắc phải hai thái cực sau đây.

Thái cực thứ nhất đó là quá hà tiện và keo kiệt, mặc dù không đến độ vắt cù chày ra nước, rán sành ra mỡ, đãi cứt sáo lấy hạt đa, đãi cứt gà mót hạt tấm, nhưng rất sẻn so trong việc chi tiêu, ngay cả những chi tiêu chính đáng, chẳng hạn như không dám mua thức ăn, nên chi bữa nào cũng chỉ là cà ghém mắm tôm và canh cua rau đay…rồi thì lại canh cua rau đay, mắm tôm và cà ghém…

Thái cực thứ hai đó là quá hoang phí, theo kiểu con nhà lính tính nhà quan, bóc ngắn cắn dài, nghèo mà lại thích xài sang. Lương tháng anh chồng ba cọc ba đồng, thế mà chị vợ ở nhà lại vung tay quá trán, nên suốt đời mang công mắc nợ. Từ chỗ thiếu hụt, chẳng bao lâu sẽ dẫn tới chỗ xào xáo lẫn nhau và gia đình cũng…đi đoong luôn.

Trước hết là hoang phí cho việc may mặc.

Nay bộ này, mai bộ khác. Hôm thì uốn cái đầu, hôm thì mua cái bóp, ấy là chưa kể tới son phấn cùng muôn vàn sự lỉnh kỉnh khác nữa. Ở nhà lắm lúc hạt cơm không có để mà bỏ vào bụng, những ra đường thì cứ như bà hoàng bà chúa.

Dĩ nhiên gã không chối cãi : đờn bà con gái cần phải làm đẹp vì làm đẹp cũng là một phương thế, một nghệ thuật để giữ lấy anh chồng và làm cho gia đình được ấm cúng.

Gã thấy có những chị vợ khi đã được một hai nhóc tì là bắt đầu cẩu thả trong việc ăn mặc. Cứ thử tưởng tượng xem anh chồng đi làm mệt nhoài, về tới nhà thì liền nhìn thấy chị vợ lem luốc, đầu bù tóc rối, còn con cái thì bẩn thỉu, thò lò mũi xanh…Rất có thể chỉ vì sự cẩu thả này, mà anh chồng đi tìm những an ủi, thoải mái nơi người khác sạch sẽ, tươm tấp và thơm tho hơn.

Tuy nhiên, làm đẹp không có nghĩa là làm đỏm, xa xỉ và chạy theo thời trang. Nghệ thuật làm đẹp mà chị vợ cần phải nắm chắc và thực hiện, đó là đói cho sạch, rách cho thơm.

Thứ đến là hoang phí cho việc ăn uống.

Nếu mua để cho mọi người cùng xài thì không sao, nhưng mua để cho mình xài riêng lại là chuyện khác. Một trong những thói quen, đôi khi cũng hơi dễ thương một tí, mà đờn bà con gái thường thích mắc phải đó là cái thói ăn hàng, xơi quà vặt. Có những cô nường, nhất là phe nữ sinh kẹp tóc, đã hăng tiết vịt mà phát ngôn :

- Là con gái mà không ăn quà vặt thì không phải là con gái nữa. Đi chợ mà không ghé hàng quà, thì dân buôn bán sẽ chết hết.

Tục ngữ ca dao cũng đã tốn khá nhiều lời để diễn tả về thói tục này như sau :

- Đi chợ,

Đồng bấc thì quên, đồng quà thì nhớ.

Có những chị vợ đã được liệt vào hàng “top ten” siêu đẳng :

- Đi chợ ăn quà, về nhà đánh con.

Rồi đưa ra lý do để biện mình cho hành động của mình :

- Đi chợ mất tám tiền quà,

Chồng thương, chồng bảo về nhà đỡ cơm.

Được nắm hào bào, được quản lý cái ruột tượng, tức là tiền bạc trong gia đình, nên các chị vợ ấy rất lấy làm yên chí nhớn mà rằng :

- Đêm nằm thì ngáy o o,

Chửa ra đến chợ đã lo ăn quà,

Hàng bánh, hàng bún bày ra,

Củ từ khoai nướng lẫn hàng cháo kê,

Ăn rồi lại rủ ra về,

Thấy hàng chả nướng lại lê trôn vào,

Chả này bà bán làm sao,

Ba đồng một mớ lẽ nào chẳng xơi…

Có chị vợ không thèm ăn quà vặt, mà lợi dụng mỗi khi chồng vắng là mẹ mẹ con con xúm xít bày tiệc tùng bánh trái để xơi cho khoái khầu, cũng như để tập tành nữ công gia chánh con gái.

Sau cùng là hoang phí cho bài bạc, đỏ đen.

Trong khi các anh chồng tới nhà máy hay công sở, thì các chị vợ ở nhà, tụm năm tụm ba, dở bài cào tứ sắc, hay số đề số đuôi…Thua thì nhiều, mà được chẳng bao nhiêu. Nếu có được thì cũng đãi đằng. Tiền chưa kịp nóng tay, thì đã vội bay hơi lúc nào không biết.

Những hoang phí trong việc chi tiêu như thế, chắc chắn sẽ tạo nên một lỗ hổng, mà anh chồng, suốt đời làm thân trâu ngựa, cũng không thể lấp đầy cho nổi.

Trong phạm vi tiền bạc cũng còn có một sự lợm cợm khác nữa. Đó là hiện nay vì hoàn cảnh đổi thay, tại nhiều gia đình, ở Việt Nam và nhất là ở phương tây, chị vợ cũng phải chen chân ra ngoài xã hội, kiếm thêm phần thu nhập, từ đó phát sinh ra những tình huống dở cười dở khóc.

Nếu chị vợ gặt hái được những thành công, tiền lương có phần trội hơn anh chồng, thì phần thắng sẽ thuộc về người nắm được nguồn kinh tế và tài chánh. Và nếu chẳng may, anh chồng lâm vào cảnh thất nghiệp thì bèn phải cúi đầu xuống như muông chim và trật tự trong gia đình sẽ bị đảo lộn :

- Làm trai rửa bát quét nhà,

Vợ gọi thì dạ, bẩm bà em đây.

Còn nếu như thu nhập đồng đều, thì tiền ai người ấy tiêu. Anh chồng có một tài khoản trong ngân hàng và chị vợ cũng có một tài khoản khác. Có được tài khoản trong tay, chị vợ bèn ngước mặt lên, quắc mắt nhìn đời, cảm thấy như mình được giải phóng và bình đẳng với anh chồng vì không còn bị lệ thuộc vào kinh tế và tài chánh nữa.

Từ chỗ bình quyền, chị vợ chỉ cần nhảy thêm một tí nữa là sẽ tót ngay lên chỗ lộng quyền cái một. Chỉ tội nghiệp cho con cái khi cần tiền, chẳng biết ngửa tay xin ai.

Anh chồng hì hục kéo cày và chị vợ cũng hì hục kéo cày. Con cái không còn được chăm sóc. Gia đình biến thành quán trọ. Gặp nhau thoáng chốc rồi đường ai người ấy đi, việc ai người ấy làm. Thậm chí như cụ chủ nhiệm đã nhận xét :

- Ông một nhà, bà một nhà, con cái có hai nhà những lại chẳng có được một mái ấm yêu thương.

Nếu cứ tố khổ như thế, thì không biết tán đến bao giờ mới hết. Nhưng bằng đó mà thôi cũng đã đủ khiến cho quí bà quí cô nổi máu tam bành. Thôi thì lần khác gã sẽ phải làm việc đền tội mà tố khổ phe ta, phe đờn ông con giai, nhất là những đấng làm chồng.

Để kết luận, gã xin ghi lại một bài thơ vui mà gã đã thuổng được ở một tờ báo. Bài thơ mang tựa đề là : Vợ.

- Vợ là tình cảm sâu xa,

Vợ là gió mát, vợ là bão giông.

Vợ như một đóa hoa hồng,

Vợ là sư tử Hà đông kinh người.

Vợ là êm ái tuyệt vời,

Vợ là bão táp rụng rời chân tay.

Vợ là một chất men say,

Vợ là cái đắng cái cay trong lòng.

Có người nhờ vợ nên ông,

Nhiều người vì vợ mất không cơ đồ….

Rồi tác giả bài thơ đã kết luận :

- Tốt số lấy được vợ hiền,

Vô duyên vớ phải bà điên, bà khùng.

Đọc xong bài thơ trên, gã cảm thấy như còn đọng lại trong miệng một vị đăng đắng.
Về Đầu Trang Go down
https://giao-xu-hung-van.forumvi.com
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 21
Points : 48
Rep power : 0
Join date : 14/07/2010

CHUYỆN PHIẾM GÃ SIÊU Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: CHUYỆN PHIẾM GÃ SIÊU   CHUYỆN PHIẾM GÃ SIÊU I_icon_minitimeSat Oct 08, 2011 6:08 pm

Hôm trước mình lỡ gởi các bạn bài BÀ XÃ. Hôm nay mình sẽ gởi tiếp bài ÔNG XÃ. các bạn đọc cho vui nhé. Chuyện cũng của Gã Siêu luôn.

ÔNG XÃ.

Có những đêm không ngủ, lồm cồm bò dậy, gã bèn thầm thĩ cám ơn Thượng đế vì đã thương cho gã được sinh ra đời dưới một ngôi sao sáng. Ngôi sao sáng ấy chính là thân con giai, chính là kiếp của anh đờn ông.
Thực vậy, nếu so sánh đờn ông với đờn bà, gã liền nghiệm ra rằng :
- Đờn bà sao mà lắm chuyện nhiêu khê rắc rối quá vậy.
Chẳng hạn về cơ thể.
Cơ thể chị đờn bà phức tạp hơn anh đờn ông một trời một vực. Nhất là tháng nào đờn bà cũng phải trải qua những ngày xiểng liểng và xính vính, chẳng muốn thò mặt ra ngoài đường, chẳng muốn động móng tay lay thử bất kỳ một việc nào cả. Thậâm chí con ruồi đậu vào mép cũng chẳng buồn xua. Thế nhưng, nếu không có những ngày xiểng liểng và xính vính ấy thì đâu còn phải là đờn bà con gái nữa.
Chuyện rằng :
Một hãng phim nổi tiếng tại “Hồ ly vọng” bên Mỹ, kinh đô điện ảnh của cả và thế giới, người ta đành phải cho nghỉ việc trong những ngày xiểng liểng và xính vính của cô đào chính. Thế là cả một bầu đoàn thê tử, từ ông đạo diễn tới các tay chuyên viên đều được ngồi chơi xơi nước và ngáp vặt. Kẹt lắm thì mới phải làm. Và nếu có làm thì cũng phải hết sức tế nhị và vô cùng dịu dàng, kẻo cô đào chính ấy mà nổi máu tam bành lục tặc lên, thì quả là rách việc.
Nói thế là để cho phe đờn ông con giai, nhất là mấy anh chồng thông cảm và hiểu cho thân phận đờn bà. Chớ nên táy máy, gây ồn ào hay bắt chị vợ phải lao động cật lực, như làm đồ nhậu, đãi đằng bè bạn trong những ngày… đèn đỏ bật sáng.
Chẳng hạn về áo quần.
Áo quần của chị đờn bà lủng củng hơn anh đờn ông rất nhiều. Mỗi lần có công việc mà phải đi chung cùng với cô em gái. Áo quần của gã thì chỉ cần một cái túi nhỏ cũng chưa đầy. Còn của cô nường hử ? Một va li to đùng cũng vẫn còn thiếu. Ấy là chưa kể đến những thứ phụ tùng lỉnh kỉnh khác nữa như : gương và lược, son và phấn…lại phải một cái bóp nhỏ cho cái dịch vụ làm đẹp này.
Tuy nhiên, cái lý do chính khiến gã phải thầm cám Thượng đế trong suốt cả cuộc đời, đó là đờn ông con giai được cưng hơn đờn bà con gái.
Thực vậy, từ cổ chí kim, từ đông sang tây, ngoại trừ một vài trường hợp rất ư là họa hiếm, trong đó đờn bà làm tới chức nữ hoàng, tổng thống, thủ tướng hay bộ trưởng…còn phần đông đờn bà con gái đều bị coi rẻ và không có lấy được một địa vị đáng kể nào trong xã hội, chính vì vậy, các cụ ta ngày xưa đã bảo :
- Nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô. Một cậu con giai đã là có, mười cô con cái vưỡn kể là không.
Sở dĩ các cụ ta ngày xưa quan niệm như thế vì do ảnh hưởng của Khổng giáo. Bởi vì theo Khổng giáo :
- Một trong ba điều đại bất hiếu, đó là không có con giai để nối dõi tông đường.
Chuyện rằng :
Hai vợ chồng nhà kia đẻ một ruỗi được năm cô con gái. Người tốt thì khen hai vợ chồng ấy thật may mắn vì có được “ngũ long công chúa”, còn kẻ thối mồm thì nói cạnh nói khóe, nói xỏ nói xiên mỗi khi gặp anh chồng :
- Thế nào lũ vịt giời nhà ông đã có con nào…toi chưa ?
Anh chồng rất lấy làm đau khổ. Thấy anh chồng mỗi ngày một héo hắt và quay quắt, khiến chị vợ vô cùng xót xa, như chính mình bị héo hắt và quay quắt vậy. Ngày nọ chị vợ bàn với anh chồng :
- Hay là mình mướn người đẻ giùm ?
Anh chồng lúc đầu chối bai bải, viện cả tục ngữ ra mà bênh vực cho thái độ chung thủy, cũng như phớt tỉnh Ăng lê của mình :
- Gái mà chi, trai mà chi,
Sinh ra có nghĩa, có nghì là hơn.
Thế nhưng, tự thâm tâm anh chồng cũng cảm thấy bất ổn với lũ vịt giời nhà mình, nên sau một thôi một hồi năn nỉ ỉ ôi của chị vợ, anh chồng cũng đành miễn cưỡng đồng ý.
Và thế là chị vợ bèn đi tìm một cô gái khỏe mạnh, thảo một hợp đồng rõ ràng rành mạch như một hợp đồng kinh tế để mang bầu thay cho mình : Sinh xong thì trả con lại và được hưởng một số tiền, rồi ai về nhà nấy. Chấm hết.
May thay cô gái sinh được một mụn con giai.
Thế nhưng, liền sau đó thì hợp đồng bị bể cái rụp. Sở dĩ như vậy là vì cô gái không muốn trả lại đứa con. Còn anh chồng, vì qua lại thăm con nhiều lần, nên lửa tình nhen nhúm, rồi cuối cùng đã bỏ chị vợ để mà cắm dùi bên nhà cô gái.
Đến lúc này, chị vợ mới sáng mắt ra thì đã quá…muộn.
Bên Trung đông và nhất là những người theo đạo Hồi, đờn bà con gái mỗi khi ra đường còn phải che mặt, để khỏi bị thiên hạ nhìn thấy, bởi vì dung nhan mỹ miều ấy chỉ được dành cho một mình đức ông chồng thưởng thức mà thôi.
Riêng trong lãnh vực gia đình, nền luân lý Khổng mạnh còn đưa ra những qui luật thật chặt chẽ và nghiệt ngã cho số kiếp của đờn bà, đó là tam tòng :
- Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Nghĩa là người con gái khi còn ở nhà thì phục tùng cha, khi đi lấy chồng thì phục tùng chồng, còn khi chồng chết thì phục tùng con.
Trong khi đó, nền luân lý này lại nới lỏng và nhẹ tay đối với đờn ông con giai khi cho phép :
- Trai năm thê bảy thiếp.
Còn :
- Gái chính chuyên chỉ có một chồng.
Bên Ấn độ, quê hương anh bảy Chà và, có nơi người ta còn tuân theo một tập tục được liệt vào hàng dã man, đó là khi anh chồng mà ngỏm, thì chị vợ và các thê thiếp của anh ta cũng phải “đi ngủ với giun” để theo hầu anh ta nơi chín suối.
Không phải chỉ xã hội, mà hình như chính Thượng đế cũng thiên tư và cố tình cưng phe đờn ông con giai hơn.
Thực vậy, các cụ ta ngày xưa cũng bảo :
- Gái tham tài, trai tham sắc.
Mà tài thì càng phát triển theo thời gian, còn sắc thì ngược lại, bị thời gian làm cho tàn phai, như tục ngữ đã dạy :
- Giai ba mươi tuổi đương xoan,
Gái ba mươi tuổi đã toan về già.
Chỉ có những kẻ cù nhầy theo kiểu “nhất lý nhì lỳ tam ì tứ ẩu” như gã mới dám mở mồm mở miệng ra mà phét lác :
- Giai ba mươi tuổi đã già,
Gái bốn mươi tám đang ra má hồng.
Sinh ra đã thiệt thòi, lớn lên đờn bà con gái lại càng thiệt thòi hơn, bởi vì bản thân đã trở nên một nỗi lo âu ám ảnh cho cả bố lẫn mẹ :
- Cha chết không lo bằng gái to trong nhà.
- Gái lớn trong nhà như ma chửa cất.
- Gái chậm chồng, cha mẹ khắc khoải.
Kẻ sính vũ khí đạn dược thì bảo :
- Có con gái lớn như chứa một trái bom trong nhà, không biết nó sẽ phát nổ lúc nào.
Rồi đến khi đi lấy chồng, tương lai của đờn bà con gái như một canh bạc, phó mặc cho may rủi, chứ ít khi được làm chủ quyết định cũng như cuộc đời của mình : Phận gái mười hai bến nước, may thì vào bến trong, còn chẳng may thì vào bến đục. Phận gái như giọt mưa sa, may thì rơi xuống chỗ tốt, còn chẳng may thì rơi xuống đống bùn :
- Thân em như tấm lụa đào,
Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai.
- Thân em như giếng giữa đường,
Người khôn rửa mặt, người thường rửa chân.
Và nhiều khi đã xảy ra những chuyện tréo cẳng ngỗng khá đau lòng :
- Tiếc thay cây quế giữa rừng,
Để cho thằng Mán, thằng Mường nó leo.
- Tiếc thay cái chậu nước trong,
Để cho bèo tấm, bèo ong dạt vào.
- Tiếc thay hạt gạo trắng ngần,
Đã vo nước đục, lại vần than rơm.
Tuy nhiên, nhiều khi đã yên bề gia thất, thế mà đờn bà con gái vẫn phải cắn răng chịu đựng những thiệt thòi chỉ vì những thói hư tật xấu của anh chồng.
Thực vậy, chân tướng của anh chồng nào cũng đều có những nét dễ ghét và không thương nổi. Hôm nay, gã xin nói tới một nét dễ ghét và không thương nổi ấy, đó là cái thói độc tài và độc đoán.
Vậy độc tài và độc đoán là đí gì ?
Theo gã nghĩ :
- Độc đoán là quyết định hoàn toàn theo ý riêng của mình, phe lờ mọi góp ý của người khác.
Còn độc tài thì bao trùm một lãnh vực rộng lớn hơn :
- Dành hết mọi quyền hành cũng như quyền lợi cho bản thân hay phe cánh của mình.
Đây cũng chính là cái thói hư mà nhiều anh chồng đã mắc phải hay đang thích mắc phải.
Thực vậy, vào cái thưở ban đầu lưu luyến ấy, anh chàng đã tỏ ra vô cùng ga lăng và hào hoa phong nhã. Đối với cô nường, thì anh chàng “cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa”. Cô nường muốn gì thì anh chàng cũng hết sức chiều theo, cho dù lắm lúc chẳng có được một đồng xu dính túi.
Hay nói theo kiểu vua Hêrôđê :
- Ái khanh muốn gì thì cứ xin. Cho dù một nửa nước, trẫm cũng vưỡn sẵn lòng.
Thế nhưng, khi ván đã đóng thuyền, cô nường đã trở thành chị vợ thì bất nhóc nhách. Và thế là “a lê hấp”, anh chồng bèn quay phắt một trăm tám mươi độ, tính tình bỗng trở nên bẳn gắt, mồm miệng thì luôn chửi bới. Quả thực anh chồng đã để lộ chân tướng “vũ phu chi cục mịch” của mình, như tục ngữ diễn tả :
- Khi chưa, cầu lụy trăm đàng.
Được rồi, thì lại phũ phàng làm ngơ.
Cộng thêm vào đó là lời khuyên răn :
- Dạy con từ thưở còn thơ,
Dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về.
Và như thế, anh chồng được đà, mặc sức thao túng chiến trường, tha hồ mà biểu lộ sự độc tài độc đoán của mình dưới mọi hình thức.
Trước hết là trong tư tưởng.
Anh chồng thường cho rằng cái gì mình nghĩ đều là đúng, là phải, còn cái gì chị vợ tưởng đều là sai, là trái. Bởi vậy, hễ chị vợ mở miệng nói lên sự gì thì liền bị kê tủ đứng :
- Đờn bà con gái biết cái chi mà nói.
Sở dĩ như vậy, vì những tư tưởng của tiền nhân đã in sâu vào đầu óc vốn ưa “hách xì xằng” của anh chồng :
- Khôn ngoan cũng thể đờn bà,
Dù là vụng dại cũng là đờn ông.
Và anh chồng đã nhìn chị vợ bằng nửa con mắt :
- Đờn ông nông cạn giếng khơi,
Đờn ba sâu sắc như cơi đựng trầu.
Cơi đựng trầu thì có được là bao, nên chi anh chồng thường chép miệng thở dài với một thoáng khinh khi :
- Ôi giào, đờn bà con gái ấy mà.
Anh chồng đang sống trong thời buổi văn minh tin học, thế mà lại rất sính nền luân lý Khổng mạnh, vì nền luân lý này vốn bênh vực quyền lợi của đờn ông con giai, nên ngu gì mà không chuộng.
Ngoài chuyện áp đặt tam tòng, tức là ba sự cần phải phục tùng, như đã trình bày ở trên, nền luân lý này lại còn tròng vào cổ đờn bà con gái cái ách “phu xướng phụ tùy”, anh chồng phán điều chi thì chị vợ phải răm rắp làm theo, không được ý kiến, ý cò chi cả.
Thế nhưng, chuyện đời nhiều lúc chẳng đơn giản tí nào, hơn thế nữa :
- Việc người thì sáng,
Việc mình thì quáng.
Thành thử mới cần phải đón nhận những ý kiến xây dựng của người khác để mở rộng đường dư luận. Bởi vì những ý kiến này thường khách quan hơn, nên dễ tìm ra được những giải quyết vừa hợp tình lại vừa hợp lý.
Trong khi đó, đầu óc của anh chồng vốn nghiêng về suy luận và tổng hợp, còn đầu óc của chị vợ lại thường nghiêng về trực giác và chi tiết. Vì thế, thiên hạ đã bảo :
- Cái nhìn đúng, không phải là cái nhìn của chàng hay của nàng, mà là cái nhìn của cả hai đứa chúng mình.
Đồng thời, như các cụ ta thường nói :
- Thuận vợ, thuận chồng tát bể đông cũng cạn.
Điều lý tưởng nhất đó là sau khi đã bàn bạc, lắng nghe và trao đổi, vợ chồng đi tới một sự nhất trí, rồi cùng cộng tác với nhau để thực hiện điều đã nhất trí ấy, thì theo gã nghĩ : Khó khăn nào cũng sẽ được vượt qua.
Tiếp đến là trong lời nói.
Ngày xưa thì :
- Anh anh, em em.
Hay :
- Mình ơi.
Chí ít thì cũng :
- Mẹ thằng cu…Má cái đĩ.
Còn bây giờ, nhất là khi cơn giận nổi lên bừng bừng, rồi tẩu hỏa nhập ma, phát ngôn bừa bãi theo kiểu mày tao chi tớ :
- Cái con mẹ mày…cái con mụ nọ.
Lời lẽ thì thô tục cộc cằn, như dùi đục chấm mắm tôm. Rồi lại còn cho nhau ăn đủ thứ cao lương mỹ vị đến quỉ thần cũng không lường nổi.
Anh chồng cứ gân cổ mà nói thật lớn, cứ y như rằng càng nói lớn bao nhiêu thì sự thật sẽ nằm trên phần đất của mình bấy nhiêu. Tới nước này, lắm chị vợ không còn kìm nổi sự chịu đựng và nhường nhịn của mình nữa, nên cũng đốp chát, thành thử làm điếc lỗ nhĩ hàng xóm, như một câu danh ngôn đã bảo :
- Trước khi cưới, anh nói thì chị nghe, còn chị nói thì anh nghe. Liền sau khi cưới, anh nói thì anh nghe, chị nói thì chị nghe. Còn lâu sau khi cưới, thì cả hai cùng nói, nhưng hàng xóm phải nghe.
Anh chồng thường áp dụng chiến thuật : cả vú lấp miệng em. Việc đầu tiên là phải chửi cái đã, chửi phủ đầu vì chửi chậm sẽ…chết. Giống như mấy ông tài xế, chẳng may gây tai nạn giao thông, thì chẳng
cần biết nạn nhân bị thương nặng hay nhẹ, sống hay chết…cứ việc vô tư hoa chân múa tay, mở to mồm mà chửi, vì nếu không chửi thì sợ rằng người khác sẽ chớp mất lẽ phải, hay lẽø phải sẽ bị bay hơi.
Lý luận của anh chồng trong nhiều hoàn cảnh thật ngang còn hơn cả cua, thế mà vưỡn vỗ ngực cho mình là đúng, là phải, nhất là lý luận trong cơn say, cơn xỉn, thì quả là hết nước nói :
- Tao đã bảo cái con mẹ mày hai với hai là năm đấy. Giỏi thì cãi lại coi.
Anh chồng nói để mà nói, nói để mà áp đảo đối phương, chứ nào còn nhớ tới lời khuyên :
- Lời nói chẳng mất tiền mua,
Liệu lời mà nói cho vừa lòng nhau.
Sau cùng là trong việc làm.
Đức Kitô đã dạy :
- Lòng đầy thì mới tràn ra ngoài.
Và chúng ta cũng bảo :
- Tư tưởng thì hướng dẫn hành động.
Một khi đã cho mình là đúng, là phải, thì anh chồng thường biểu lộ sự độc tài độc đoán của mình ra bên ngoài qua những lời nói đao to búa lớn, coi trời bằng vung, huống chi là chị vợ. Hơn thế nữa, còn được biểu lộ qua những hành động chuyên chế và áp đặt đối với vợ con trong nhà.
Thực vậy, cung cách cư xử của anh chồng là cung cách “chồng chúa vợ tôi”, có nghĩa là chồng làm chủ, còn vợ làm tôi đòi phục vụ từ A đến Z, từ đầu chí cuối.
Mặc dù thời buổi bây giờ là thời buổi nam nữ bình quyền, thế mà gã vẫn thấy trong một vài gia đình, tới bữa cơm ông bố hay anh chồng ngồi chễm chệ một mình một cỗ riêng biệt. Bao nhiêu thịt thà cá mú phải được dành ưu tiên cho “lão chủ phải gió” này. Sau khi lão ta đã xơi no đủ phủ phê, thì mới tới lượt vợ con.
Thật tội nghiệp cho chị vợ mỗi khi anh chồng tổ chức ăn nhậu đãi đằng bè bạn. Vừa vất vả mua sắm và nấu nướng, mồi hôi mồ kê chảy xuống đầy mặt ròng ròng, vừa phải dọn dẹp rửa ráy, ấy là chưa kể tới việc các đấng mày râu quá chén đến nỗi cho chó ăn chè, phải thu dọn chiến trường đã bị ô nhiễm một cách nồng nặc này.
Gã đã được tham dự bữa tiệc mừng thượng thọ của một anh chồng. Người ngoài khi nghe bốn tiếng “tiệc mừng thượng thọ”, cứ ngỡ anh chồng này chí ít cũng phải ngót nghét bảy mươi, như cổ nhân đã bảo :
- Thất thập cổ lai hy.
Ai dè anh chồng mới vừa tròn bốn mươi, nên mừng tứ tuần để sớm được hưu non, cũng như để sớm được lên lão mà cà kê dê ngỗng với “các cụ trong rân”, theo kiểu Tú xương :
- Việc nhà phó mặc cho bu nó,
Quắc mắt khinh đời cái bộ anh.
Thái độ độc tài và độc đoán còn được biểu lộ một cách rõ ràng hơn cả qua công tác dạy vợ. Thường thì những anh chồng này dạy bằng bạo lực, bởi vì vũ phu chi cục mịch vốn là nghề của chàng.
Trước hết, là quẳng nồi niêu xoong chảo, bát đĩa…ra ngoài sân mỗi khi bực bội tức tối trong lòng. Tiếp đến, là thượng cẳng chân hạ cẳng tay cho chị vợ ăn đòn.
Sau đây gã xin ghi lại một vài quái chiêu mà những anh chồng vũ phu đã sử dụng để dạy cho chị vợ một bài học. Những quái chiêu này đã được báo Công an đăng tải.
Quái chiêu thứ nhất, đó là dạy vợ bằng dao :
Với cung cách sinh hoạt “chồng chúa, vợ tôi” đã quen, nên Lê ngọc Ân, ngụ tại Gò vấp, rất dễ nổi cơn thịnh nộ mỗi khi vợ làm trái ý mình. Ngày 12.5.1999, Ân bảo vợ đi mua xe nước mía về bán, nhưng chị Nguyễn thị như Hoa, vợ của y, chưa mua được. Thế là Ân nổi giận đùng đùng, ra tay…cạo đầu vợ để lấy uy tín. Tàn nhẫn hơn, y lại cạo bằng…dao Thái lan, khiến chị Hoa bị rách cả mảng da đầu, máu ra nhiều đến nỗi bất tỉnh phải dưa vào bệnh viện cấp cứu. Hiện gã chồng vũ phu đã bị bắt giữ về tội dùng dao hành hạ vợ.
Quái chiêu thứ hai, đó là dạy vợ bằng lửa :
Vì tức giận, nên Nguyễn văn Son 30 tuổi, ngụ tại Kiên giang, vào ngày 5.6.1999 sau khi đi uống rượu về, hắn đã trói vợ là chị Lý thị Oanh và đổ dầu vào chị rồi châm lửa đốt. Phát hiện vụ “nướng vợ” này, bà con lối xóm vội đến cứu chữa, nhưng chị Oanh đã bị phỏng nặng. Nguyễn văn Son đã bỏ trốn và hiện đang bị truy nã.
Hẳn là còn nhiều quái chiêu khác nữa, nhưng bằng đó cũng đã đủ để cho thấy việc dùng bạo lực để dạy vợ là điều không thể chấp nhận được. Nồi niêu xoong chảo bị đập bể, thì rồi chính anh chồng lại phải nai lưng ra kiếm tiền mua sắm lại. Chị vợ mang thương tích thì chính anh chồng lại mất công, mất của mà thuốc thang chạy chữa. Còn nếu chẳng may chị vợ chết luôn thì bản thân anh chồng sẽ vào tù để đền tội, bàn dân thiên hạ sẽ coi anh ta là hạng vũ phu, còn gia đình chắc chắn sẽ lâm vào cảnh nheo nhóc và tan nát.
Để kết luận, gã xin ghi lại nơi đây một kiểu dạy vợ khác, theo chiến thuật “bất bạo động” của ngài Gandhi, vị anh hùng của dân tộc Ấn độ.
Kiểu dạy này đã được đăng trên báo Phụ nữ qua tâm sự của một anh chồng :
Tôi và vợ tôi lấy nhau vì tình yêu. Chúng tôi là bạn trước khi là người tình. Chúng tôi rất hiểu nhau, vậy mà khi đã sống chung, chúng tôi đã có không ít những mâu thuẫn, kình cãi. Từ những lần xung đột như vậy, tôi mới bắt đều nhận ra tính cách của chúng tôi mới khác nhau biết bao.
Tôi điềm đạm, còn cô ấy nóng nảy. Tôi hiền, còn cô ấy dữ. Tôi vốn tiết kiệm lời, còn cô ấy lại hay nói. Tôi dễ bỏ qua, còn cô ấy luôn chấp nhất…Ngán ngẩm thật và gay go thật để tìm ra một giải pháp cho vấn đề của vợ chồng tôi.
Thế là…
Khi cô ấy làm rùm beng lên về một chuyện gì đó. Tôi chẳng dại gì mà hé môi. Cô ấy thắc mắc, tôi vẫn đủ khôn ngoan để mà không mở miệng. Cô ấy to tiếng, tôi vẫn đủ bình tĩnh để mà làm thinh. Cô ấy càm ràm mãi, tôi vẫn đủ sáng suốt để mà yên lặng.
Tôi còn nhớ kỷ niệm này.
Lần đó, khi vợ tôi nổi cơn tam bành, tôi im lặng. Cô ấy không chịu. Tôi đọc báo. Cô ấy giật tờ báo. Tôi im lặng. Cô ấy hùng hổ :
- Thà anh đánh em.
Tôi im lặng. Cô ấy lao vào tôi :
- Thà anh đuổi em.
Tôi im lặng. Tôi mở nhạc, cô ấy tắt. Tôi im lặng. Tôi lên giường nằm khép mắt, cô ấy vạch mắt tôi ra. Tôi im lặng. Thế là cô ấy ngồi phịch xuống và khóc. Tôi vẫn cứ im lặng.
Khóc chán, cô ấy đưa mắt lên…kiếm tìm. Bắt gặp. Tôi không đành im lặng nên…cười.
Thế là…
Vợ tôi bây giờ ư ? Tất nhiên là rất tuyệt.
Bạn hãy lời xúi dại của gã, cứ thử làm như thế một lần xem sao ? Kết quả thế nào nhớ báo cho gã được hay.

Về Đầu Trang Go down
https://giao-xu-hung-van.forumvi.com
Fxnt
Thành viên Tích Cực
Thành viên Tích Cực
Fxnt


Tổng số bài gửi : 157
Points : 289
Rep power : 6
Join date : 18/07/2010
Age : 33
Đến từ : Phú Quốc, Kiên Giang

CHUYỆN PHIẾM GÃ SIÊU Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: CHUYỆN PHIẾM GÃ SIÊU   CHUYỆN PHIẾM GÃ SIÊU I_icon_minitimeSun Oct 09, 2011 12:33 am

Đọc xong không muốn lập gia đình luôn ^.^



.... Không biết khi nào người phụ nữ mới có quyền bình đẳng thật sự?...

.... Hạnh phúc có phải dừng lại khi người ta lập gia đình?....

.... Làm sao để có hạnh phúc thật sự giữa cuộc đời ngắn ngủi này?...
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





CHUYỆN PHIẾM GÃ SIÊU Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: CHUYỆN PHIẾM GÃ SIÊU   CHUYỆN PHIẾM GÃ SIÊU I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
CHUYỆN PHIẾM GÃ SIÊU
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Chuyện phiếm của Gã Siêu.
» Bệnh NỔ: Chuyện phiếm của Gã Siêu
» Câu chuyện đầu xuân
» Chuyện Phiếm Đạo Đời: Suy Tư Lời Chúa Xuyên Qua Cuộc Sống
» Sưu tập các phim cho điện thoại (3gp, Mp4, avi...) đây đây

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: Góc Giải Trí :: Truyện-
Chuyển đến