Ngày xửa ngày xưa có một chàng thanh niên tên Félix Arvers đã yêu thầm nhớ trộm cô bạn học Marie Nodier. Một mối tình đơn phương thơ mộng. Nhưng một ngày kia nàng Marie đã lên xe hoa về nhà chồng để lại biết bao thương nhớ cho Félix. Vì quá buồn nên chàng viết một bài thơ để hy vọng rằng Marie sẽ đọc được, bài thơ này tên là " Sonet d'arvers" và sau này đã nổi tiếng. Chúng ta thấy giai nhân và thi sĩ thường sống đôi đi bên nhau hàng ngày, gần gủi nhau mà sao họ lại cách xa nhau ngàn dặm đến nổi nhà thơ phải mượn giấy mực để tỏ nỗi đau lòng. Bài thơ Sonet D'Arvers đã được nhà văn Khái Hưng dịch ra và có tựa đề là "Tình Tuyệt Vọng"
Lòng ta chôn một mối tình
Tình trong giây phút mà thành thiên thu
Tình tuyệt vọng nỗi thảm sầu
Mà người gieo thãm như hầu không hay
Hởi người đó ta đây
Sao ta thui thủi đêm ngày chiếc thân?
Dẫu ta đi trọn đường trần
Chuyện riêng há đám một lần hé môi
Người dù ngọc nói hoa cười
Nhìn ta như thể nhìn người không quen
Đường đời lặng lẽ bước trên
Ngờ đâu chân đạp lên trên khối tình
Một niềm tiết liết đoan trinh
Xem thơ nào biết có mình ở trong
Lạnh lùng lòng sẽ hỏi lòng
"Người đâu tả ở mấy dòng thơ đây"
Tình yêu nó mõng manh như một áng mây nhưng có một mãnh lực vô hình. Thành ra người tri kỷ nhiều khi ngoài đời chưa bao giờ gặp nhau nhưng đã yêu mến nhau qua những vần thơ mơ mộng. Một tình yêu hão huyền như một chuyện huyền thoại hoang đường. Họ không muốn gặp nhau ngoài đời , yêu nhau trong tư tưỡng vẫn là một tình yêu trong sạch mà không ai ngăn cản được. Tư tưởng có thể đi đến một phương trời vô định... Tôi thầm phục nhạc sĩ Ngô Thụy Miên đem tâm sự thầm kín của tình yêu vào nhạc phẩm Niệm Khúc Cuối , tôi không hát hay nên không người tri kỷ , tôi viết thơ buồn chỉ để gửi người trong mộng. Giấc mơ tan rồi thì người trong mộng cũng tan theo.....
"Dù có ước, có ước vạn lời có trách một đời cũng đã muộn rồi.....
Tình ơi dù sao đi nữa xin vẫn yêu em
Quỳnh